Thánh Laurensô
Số lượng xem: 379

Thánh Lôrensô (còn gọi là Laurensô thành Rôma, Latinh: Laurentius, tiếng Ý: Lorenzo, 225-258) là một trong bảy phó tế của thành Roma thời cổ đại, ông phục vụ dưới quyền của Giáo hoàng Xíttô II và chịu tử đạo thời Hoàng đế La Mã Valerianus vào năm 258.

 

 

Thánh Lôrensô là vị Thánh Tử đạo được biết đến nhiều nhất. Từ thế kỷ thứ IV, ngoài các Thánh Tông đồ, ngài được kính nhớ với thánh lễ vọng. Sách nghi thức Đức Giáo Hoàng Lêô thế kỷ VI có không dưới 14 lễ kính ngài. Thời Trung Cổ đã có ít là 34 Thánh đường ở Rôma dâng kính Thánh nhân. Ngài là vị Thánh bổn mạng thứ ba của thành Rôma.

Vị thánh tử đạo rất nổi danh của thành Rôma, Thánh Lôrensô, sống vào thế kỷ thứ 3, sinh tại Huesca, Tây Ban Nha. Cha mẹ ngài là những người đạo hạnh. Ngài sớm từ biệt quê hương để du học bên Rôma và đã sống tại đây. Thánh nhân học giỏi, chuyên cần và siêng năng, đạo đức. Đức Giáo Hoàng Sixtus chọn ngài làm một trong bảy phó tế của Giáo hội chịu trách nhiệm giúp đỡ người nghèo túng và được giao cho trách nhiệm “quản lý tài sản của Giáo hội”. Khi sự cấm đạo dưới thời Hoàng đế Valerian bùng nổ, Thánh Giáo Hoàng Sixtus bị kết án tử hình cùng với sáu phó tế khác. Thánh Lôrensô vẫn luôn kiên cường đi thăm viếng các tín hữu nơi các hang toại đạo, giảng dạy và ban các bí tích. Thánh nhân có tấm lòng yêu thương người nghèo, nhất là những người ốm đau, bệnh tật. Thánh nhân bị bắt, bị tra tấn dã man, nhưng ngài vẫn một mực trung thành với Thiên Chúa, với Giáo hội, ngài cảm nghiệm sâu xa lời Chúa “Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó”.  Nhà vua đã tìm mọi cách để dụ dỗ Thánh nhân bỏ đạo, nhưng Thánh Lôrensô đã một mực trung thành với Chúa. Vua căm phẫn vì không chiêu dụ nổi Thánh nhân, nên đã hạ lệnh cho lý hình nung đỏ giường sắt và đặt ngài trên đó. Trên giường chết lạ lùng này, Thánh nhân còn khôi hài nói với hoàng đế: “Lật tôi đi chứ. Phía bên này chín rồi!”. Và trước khi trút hơi thở cuối cùng, ngài nói : “Bây giờ thì đã chín hết rồi”. Sau đó, ngài cầu xin cho thành phố Rôma được trở lại với Ðức Kitô và cho đức tin Công giáo được lan tràn khắp thế giới.

 

 

Thánh nhân về với Chúa trong bình an ngày 10 tháng 8 năm 258. Ngài được an táng trên đường Tiburtina. Nửa thế kỷ sau, hoàng đế Constantin cho xây một Thánh đường trên mộ ngài. Đây chính là đại giáo đường Thánh Lôrensô ngoại thành, một trong bảy Nhà thờ lớn ở Rôma, và là Nhà thờ chính trong tám Nhà thờ của thành phố Rôma dâng kính Thánh nhân.

Thánh Laurensô – vị Thánh bảo trợ các nghệ sỹ hài.

Người ta đã thuật lại những gì xảy ra khi ngài bị hành quyết trên giường sắt nung và đây chính là lý do giải thích tại sao Thánh Laurensô được nhiều diễn viên hài nhận làm Thánh quan thầy.

Khi những kẻ hành quyết đã lột trần Thánh nhân, đặt ngài trên vỉ sắt, chất đống than cháy dưới đó và ấn những chiếc chĩa sắt đã nung nóng lên người ngài. Thánh nhân vẫn còn khôi hài nói với hoàng đế: “Lật tôi đi chứ. Phía bên này chín rồi!”. Và trước khi trút hơi thở cuối cùng, ngài nói : “Bây giờ thì đã chín hết rồi”.

 

 

Câu nói hài hước này đã khiến những người hành quyết phẫn nộ, họ tăng nhiệt và làm cho thánh Laurensô chết cháy.

Một trong những lý do giúp Thánh Laurensô có thể tìm thấy sự nhẹ nhàng thanh thản trong hoàn cảnh đen tối như vậy, đó chính là niềm tin của ngài vào Thiên đàng. Ngài biết rằng chết vì Đức tin sẽ mở đường cho phần thưởng vĩnh cửu của ngài và vì thế cái chết không còn đáng sợ. Thực vậy, ngài đã đón nhận lấy cái chết trong an bình. Những lời cuối cùng của Thánh nhân là một lời cầu nguyện với Chúa, "Con cảm tạ Chúa, vì con đã xứng đáng để đi qua cổng Nhà Chúa!"

 

 

Nụ cười của Thánh nhân ngay trong những giây phút đau khổ đến cùng cực nhất nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta đừng để mình trở thành những Kitô hữu mang vẻ mặt buồn rầu, u ám. Như Thánh Laurensô, ngay trong đau khổ vẫn tìm được một lý do để mỉm cười!

 

Bài: Sưu tầm & Biên tập

BÀI ĐĂNG
TAGS
Thánh Laurensô

Thánh Lôrensô (còn gọi là Laurensô thành Rôma, Latinh: Laurentius, tiếng Ý: Lorenzo, 225-258) là một trong bảy phó tế của thành Roma thời cổ đại, ông phục vụ dưới quyền của Giáo hoàng Xíttô II và chịu tử đạo thời Hoàng đế La Mã Valerianus vào năm 258.

 

 

Thánh Lôrensô là vị Thánh Tử đạo được biết đến nhiều nhất. Từ thế kỷ thứ IV, ngoài các Thánh Tông đồ, ngài được kính nhớ với thánh lễ vọng. Sách nghi thức Đức Giáo Hoàng Lêô thế kỷ VI có không dưới 14 lễ kính ngài. Thời Trung Cổ đã có ít là 34 Thánh đường ở Rôma dâng kính Thánh nhân. Ngài là vị Thánh bổn mạng thứ ba của thành Rôma.

Vị thánh tử đạo rất nổi danh của thành Rôma, Thánh Lôrensô, sống vào thế kỷ thứ 3, sinh tại Huesca, Tây Ban Nha. Cha mẹ ngài là những người đạo hạnh. Ngài sớm từ biệt quê hương để du học bên Rôma và đã sống tại đây. Thánh nhân học giỏi, chuyên cần và siêng năng, đạo đức. Đức Giáo Hoàng Sixtus chọn ngài làm một trong bảy phó tế của Giáo hội chịu trách nhiệm giúp đỡ người nghèo túng và được giao cho trách nhiệm “quản lý tài sản của Giáo hội”. Khi sự cấm đạo dưới thời Hoàng đế Valerian bùng nổ, Thánh Giáo Hoàng Sixtus bị kết án tử hình cùng với sáu phó tế khác. Thánh Lôrensô vẫn luôn kiên cường đi thăm viếng các tín hữu nơi các hang toại đạo, giảng dạy và ban các bí tích. Thánh nhân có tấm lòng yêu thương người nghèo, nhất là những người ốm đau, bệnh tật. Thánh nhân bị bắt, bị tra tấn dã man, nhưng ngài vẫn một mực trung thành với Thiên Chúa, với Giáo hội, ngài cảm nghiệm sâu xa lời Chúa “Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó”.  Nhà vua đã tìm mọi cách để dụ dỗ Thánh nhân bỏ đạo, nhưng Thánh Lôrensô đã một mực trung thành với Chúa. Vua căm phẫn vì không chiêu dụ nổi Thánh nhân, nên đã hạ lệnh cho lý hình nung đỏ giường sắt và đặt ngài trên đó. Trên giường chết lạ lùng này, Thánh nhân còn khôi hài nói với hoàng đế: “Lật tôi đi chứ. Phía bên này chín rồi!”. Và trước khi trút hơi thở cuối cùng, ngài nói : “Bây giờ thì đã chín hết rồi”. Sau đó, ngài cầu xin cho thành phố Rôma được trở lại với Ðức Kitô và cho đức tin Công giáo được lan tràn khắp thế giới.

 

 

Thánh nhân về với Chúa trong bình an ngày 10 tháng 8 năm 258. Ngài được an táng trên đường Tiburtina. Nửa thế kỷ sau, hoàng đế Constantin cho xây một Thánh đường trên mộ ngài. Đây chính là đại giáo đường Thánh Lôrensô ngoại thành, một trong bảy Nhà thờ lớn ở Rôma, và là Nhà thờ chính trong tám Nhà thờ của thành phố Rôma dâng kính Thánh nhân.

Thánh Laurensô – vị Thánh bảo trợ các nghệ sỹ hài.

Người ta đã thuật lại những gì xảy ra khi ngài bị hành quyết trên giường sắt nung và đây chính là lý do giải thích tại sao Thánh Laurensô được nhiều diễn viên hài nhận làm Thánh quan thầy.

Khi những kẻ hành quyết đã lột trần Thánh nhân, đặt ngài trên vỉ sắt, chất đống than cháy dưới đó và ấn những chiếc chĩa sắt đã nung nóng lên người ngài. Thánh nhân vẫn còn khôi hài nói với hoàng đế: “Lật tôi đi chứ. Phía bên này chín rồi!”. Và trước khi trút hơi thở cuối cùng, ngài nói : “Bây giờ thì đã chín hết rồi”.

 

 

Câu nói hài hước này đã khiến những người hành quyết phẫn nộ, họ tăng nhiệt và làm cho thánh Laurensô chết cháy.

Một trong những lý do giúp Thánh Laurensô có thể tìm thấy sự nhẹ nhàng thanh thản trong hoàn cảnh đen tối như vậy, đó chính là niềm tin của ngài vào Thiên đàng. Ngài biết rằng chết vì Đức tin sẽ mở đường cho phần thưởng vĩnh cửu của ngài và vì thế cái chết không còn đáng sợ. Thực vậy, ngài đã đón nhận lấy cái chết trong an bình. Những lời cuối cùng của Thánh nhân là một lời cầu nguyện với Chúa, "Con cảm tạ Chúa, vì con đã xứng đáng để đi qua cổng Nhà Chúa!"

 

 

Nụ cười của Thánh nhân ngay trong những giây phút đau khổ đến cùng cực nhất nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta đừng để mình trở thành những Kitô hữu mang vẻ mặt buồn rầu, u ám. Như Thánh Laurensô, ngay trong đau khổ vẫn tìm được một lý do để mỉm cười!

 

Bài: Sưu tầm & Biên tập